Monday 8 July 2024

Country Road

 Tui đoán là chẳng có ai biết tôi có trang web này nên tôi sẽ nói mọi thứ tôi muốn ở đây.

Sau khi xem het NGE va SEL, để tự chữa lành bản thân thì không gì tốt hơn là ngồi coi Studio Ghibli…

Ngày hôm nay tôi chọn 1 tác phẩm phải nói là không nổi tiếng lắm (của Ghibli ở VN, có lẽ vậy), nhưng tác phẩm từng đạt doanh thu rất cao trên toàn cầu vào năm mà nó ra mắt, và Rotten Tomato chấm nó với số điểm 90%. 

Theme của bài này nằm ở việc trưởng thành (coming-of-age), tình yêu đôi lứa và gia đình. Điểm nhấn của tác phẩm nằm ở Country Road lời Nhật. 

Giống với các tác phẩm Ghibli khác, Mimi wo sumaseba lấy nv chính là 1 cô bé đang ở độ tuổi dậy thì, có 1 cuộc đấu tranh để qua đó thay đổi bản thân trở nên trưởng thành hơn. Tác phẩm cũng có những khoảnh khắc đẹp của cuộc sống (slice of life), và cũng có mèo. Nét riêng của tác phẩm chắc ở chỗ là nó có vẻ “đô thị” hơn, với những khung cảnh đường sá, nhà cao tầng, ánh đèn điện khắp nơi, cùng chất nhạc vui tươi, nhịp điệu nhanh (trong khi đa số các tác phẩm Ghibli khác thường lấy bối cảnh là thôn quê dân dã, hoặc nơi chốn nhuốm màu sắc trung đại, với một thứ âm nhạc trong trẻo và có phần trầm lắng hơn). 

Như đã nói, nhân vật chính theo mô-típ tự sự cũng phải trải qua một cuộc phiêu lưu. Ở đây, cô bé Shizuku của chúng ta bước vào giai đoạn dậy thì với những mâu thuẫn giữa cô và gia đình, giữa những gì cô quen làm với những gì con tim cô mong muốn. Bộ phim khiến người xem có cảm tưởng được hòa mình vào 1 thời học sinh đầy nhiệt huyết với những kỉ niệm buồn vui bên gia đình, bạn bè trường lớp và tình yêu đầu đời. 

Sự trưởng thành của nhân vật chính được thúc đẩy bởi tình yêu sét đánh giữa cô và người bạn trai khác lớp, khi cô thấy tự ti cho bản thân và muốn nỗ lực vươn lên để tìm lấy giá trị của bản thân. Cô sớm phải nhận ra những ý tưởng mà cô đang ấp ủ sớm đối nghịch với mong muốn của gia đình, cũng như hiện thực cuộc sống khiến cô mất niềm tin vào những câu chuyện cổ tích. 

Điều tôi ấn tượng nhất trong phim là sự kiên trì với ước mơ của cô bé. Viết lách không phải là việc dễ, và cũng không phải người ta muốn mà làm ngay được. Cô bé phải đụng chạm vào thực tế mới nhận ra việc đó khó đến chừng nào, (mà cũng nhờ đó cô bé mới chịu đi học tiếp vì biết là mình thiếu kiên thức thì không thể làm nên trò trống gì, chứ đã dốt mà còn khoái chém gió thì chết!). Chưa kể theo đuổi cái gọi là đam mê “được thì thầm từ trái tim” này nó đòi hỏi sự hi sinh rất nhiều, và làm đi làm lại. Tôi thực sự rất nể những ai theo đuổi những điều cao quí này.

Cái ấn tượng thứ hai là ông bố thực sự lắng nghe và tôn trọng ý kiến của nó, đặt ra một ranh giới, cho phép nó vẫn làm thứ nó thích nhưng cũng mong nó hiểu nguyện vọng của ba mẹ (cũng như là mong nó đừng bỏ bữa cơm gia đình). 

Có thể nói tình cảm đôi lứa thời học sinh là một thứ rất đẹp mà cũng rất mong manh. Nó đẹp và nó mang đầy đủ sự trong sáng, hồn nhiên và chân thành của đôi bên. Nó mong manh vì tương lai quá bất định khi mà 2 nhân vật chính chưa thể đủ điều kiện để đảm bảo cho những lời hứa của mình. Lời cầu hôn sớm của anh chàng cuối phim liệu có bao nhiêu phần trăm sau này sẽ trở thành hiện thực. Tôi chợt nghĩ, “country road” có lẽ cũng đang ám chỉ chính tình yêu tuổi trẻ, hay đúng hơn là cái quãng kí ức mà con người ta đang dần bước tự định nghĩa bản thân và trở nên trưởng thành. Một con đường thân thuộc của trái tim, mà khi lớn lên rồi người ta sẽ nhìn lại con đường ấy để mỉm cười và tự vực dậy bản thân mình trong những thời khác đen tối. Một con đường làng thân thuộc, rất muốn về nhưng không thể trở về. (帰りたい 帰れない)

Tóm lại, bộ phim này tôi nghĩ là dành cho tất cả mọi người, từ những người lớn muốn một lần nhìn lại thời tuổi trẻ, đến những bạn nhỏ đang trăn trở về tương lai và tình yêu của mình.